Cơn giận dữ và Golf: Như thể một chuyện tình (Phần 1)

Sự tức giận trên sân golf phổ biến như một điều tất yếu trong cuộc sống. Vào năm 2014, thời điểm mà tôi dường như có mặt ở tất cả các giải đấu vào cuối tuần, tôi thậm chí có thể tự nghĩ ra những sự cố mà các golfer có mặt tại đây sẽ mắc phải.

Trong khi đọc câu chuyện của John Feinstein về cơn thịnh nộ nổi tiếng của Jon Rahm, tôi chợt nhớ ngay về một sự thật đơn giản và dễ dàng nhận thấy nhất trong suốt thời gian theo dõi PGA Tour: Bất kì golfer nào cũng có thể "lên cơn" chỉ trong vòng 1 cú vung gậy.

Có thể nói, golf là một môn thể thao đầy sự tức giận với những con người giận dữ. Trong từng khoảnh khắc chiến thắng hay vui mừng đều chứa đựng hàng trăm cơn thịnh nộ, có cả lớn và nhỏ để cân bằng lại cảm xúc mãnh liệt của người chơi. Theo các slogan cũ của PGA Tour: "These guys are good" (Tạm dịch: Những tay golf này rất cừ), đây được cho là một nhận định chưa thực tế, tất nhiên họ có thể thi đấu rất tốt, nhưng nó vẫn còn thiếu điểm mấu chốt. Hãy thử dành thời gian để xem các golfer này trên màn ảnh và bạn sẽ đi đến một kết luận rất khác: "These guys are mad" (Tạm dịch: Những tay golf này rất điên rồ).

Đôi khi, hét lên cũng là một hành động cần thiết. (Ảnh: Matthew Lewis)

Tùy thuộc vào người chơi, cơn thịnh nộ có thể được thể hiện theo nhiều cách khác nhau. Cụ thể, đối với những người như Bubba Watson, cơn giận của anh ta được ví như "từ trên trời rơi xuống", trong trường hợp này, caddie của Watson là người phải "chịu trận" nhiều nhất. Còn ĐKVĐ Masters 2018 - Patrick Reed thì lại có phần dễ đoán trước hơn. Nếu Reed có một vòng đấu tệ hại, bạn sẽ đoán được nhờ đôi gò má ửng đỏ, hàm răng nghiến chặt và vẻ mặt lầm lũi của anh khi ra về cùng vợ. Thậm chí golfer 27 tuổi sẽ tránh né mọi câu hỏi của báo giới sau khi thi đấu.

Những người khác, chẳng hạn như Tiger Woods và Jon Rahm, họ có thể giữ bình tĩnh tốt trước các phóng viên, tuy nhiên lại thản nhiên văng tục ngay thời điểm thực hiện cú drive tệ hại. Hậu quả là mọi khoảnh khắc kém chuyên nghiệp đó đều được các máy ảnh và máy quay ghi lại, dẫn đến việc 2 golfer này bị "thuyết giáo" bởi các bình luận viên ngay trên sóng truyền hình, cộng thêm một mức tiền phạt không được tiết lộ tại giải đấu.

Ernie Els và Ian Poulter thì lại đại diện cho số đông, họ luôn có một vẻ mặt khó chịu trên sân golf nhưng lại chờ cho đến khi được phỏng vấn thì mới trần tình về những khó khăn mình gặp phải.

Sự tức giận trên sân golf phổ biến như một điều tất yếu trong cuộc sống. Vào năm 2014, thời điểm mà tôi dường như có mặt ở tất cả các giải đấu vào cuối tuần, tôi thậm chí có thể tự nghĩ ra những sự cố mà các golfer có mặt tại đây sẽ mắc phải. Ví dụ như Graham DeLaet đá túi của mình ở Akron, Billy Horschel đá văng thùng rác vào lều của một golfer khác tại Wyndham. Hunter Mahan thì lại tinh tế hơn, anh đã lắc đầu kèm thở dài ngao ngán khi tôi hỏi xin 1 phút để phỏng vấn. Tôi cho rằng đây là một "chiến lược" của Mahan có thể ngầm hiểu theo 2 hướng: một là để đảm bảo cuộc phỏng vấn phải thật ngắn ngọn, hai là để chúng tôi đừng bao giờ bám theo để hỏi han anh nữa.

Đôi khi, cơn giận dữ sẽ ập đến sau một thời gian trầm mặc.

Đối với golf, không một ai được miễn nhiễm với cơn thịnh nộ, ngay cả với những người hiền lành nhất. Jim Furyk nhanh chóng trở thành VĐV tôi yêu thích nhất bởi dù có chơi tệ thế nào, anh cũng không cố tỏ ra bình tĩnh hay im lặng. Sau vòng chung kết 70 tại Barclays 2014, anh kết thúc vòng đấu sớm và về hạng 8, Mark Cannizarro - một phóng viên của tờ New York Post đã tiến đến bắt chuyện với anh tại khu vực tại clubhouse để phỏng vấn về phần thi vừa rồi.

Cụ thể, ngay khi được Cannizarro hỏi về cảm nhận khi anh đã đến rất gần với chiến thắng nhưng lại để vuột mất, Furyk đã nổi giận và nói: "Tôi thật sự nghĩ đó là một câu hỏi khó nghe, bạn biết vì sao tôi nói vậy chứ? Bởi tôi đã giành Á quân 3 lần trong năm nay và chủ nhật vừa rồi, tôi đã ghi được 66 gậy". Có thể thấy, Jim Furyk dù đã mất bình tĩnh trong chốc lát nhưng anh vẫn kết thúc cuộc trò chuyện bằng một cái bắt tay.

Tiếp theo, trong danh sách này còn có Steve Stricker - một trong những golfer hiền lành nhất giải đấu vẫn có thể phớt lờ và né tránh cánh phóng viên sau một vòng thi đấu tồi tệ. Adam Scott và Justin Rose, 2 nhà vô địch mang nhân cách cao quý cùng phong thái lịch thiệp cùng từng chửi tục ngay trên sân khi thực hiện một cú đánh kém.

Rory McIlroy - một tay golf thông minh với quan điểm sống đáng ngưỡng mộ cũng không thể kiềm chế bản thân mà ném hẳn chiếc gậy đang cầm trên tay trong cơn thịnh nộ, thậm chí trong lúc đó, anh còn "thả" hẳn một tràng dài những từ tục tĩu. 

Tại sao điều này lại xảy ra?

Có thể bạn đang rất thắc mắc, điều gì đã khiến golf trở thành một môn thể thao đầy sự giận dữ. Nếu từng thử qua golf, dù chỉ trong 1 tuần ngắn ngủi, bạn đã có thể học được cách đoán trước đường bóng. Bất kì người chơi nghiệp dư nào cũng đều hiểu được những cạm bẫy tâm lý khi chơi golf, nó sẽ khiến bạn điên cuồng rồi lại cho bạn một phút giây ngắn ngủi về sự thỏa mãn, điều đó đã tạo nên một cơn nghiện. Thậm chí, có người còn nói, golf truyền cảm hứng về sự thống khổ ở nhiều mức độ khác nhau đối với những người chơi.

Vậy, chơi thể thao mà khó khăn như thế, sao có người vẫn nghiện? Bạn biết gì chứ, điểm khác biệt giữa bạn và một golfer chuyên nghiệp chính là: bạn có thể dừng chơi bất cứ lúc nào nhưng cuộc đời bạn vẫn có thể được đánh giá dựa trên các quy chuẩn khác. VĐV chuyên nghiệp lại không như vậy, lối thoát duy nhất chính là thất bại. Họ luôn hừng hực khí thế chiến đấu, bởi ngoài tài năng thiên bẩm, cái họ tìm kiếm khi rèn luyện bản thân trên những "đấu trường" khốc liệt kia chính là chủ nghĩa hoàn hảo.

Khi giận dữ, việc ném gậy đi được xem là điều bình thường. (Ảnh: David Cannon)

Và đó cũng chỉ là quan điểm riêng của tôi. Để xem một chuyên gia thực sự có đồng ý hay không, tôi đã liên hệ với Tiến sĩ Greg Dale, Giám đốc Chương trình Tâm lý và Lãnh đạo Thể thao tại Đại học Duke. Dale đã làm việc với các VĐV của hầu như tất cả các bộ môn thể thao trong suốt 20 năm qua. Trong thời gian ông dành cho những golfer, cả ở cấp đại học và chuyên nghiệp, ông đã xác định cùng một đặc điểm chung của những người nổi bật tại môn thể thao này:

"Các golfer mang chủ nghĩa hoàn hảo của bản thân rất cao", anh nói với tôi "và đó có thể là một phẩm chất tuyệt vời đối với một chiến binh khi thi đấu".

(Còn tiếp...)

(Theo Shane Ryan/ Golf World)